Một người không để ý, một người không nói ra

Tôi không rõ anh đang làm gì ở Mumbai.
Tôi cũng không định hỏi.
Chỉ biết rằng, giữa một chiều sảnh khách sạn lặng lẽ, tôi đã thấy anh – và không nói gì.


Tôi ngồi ở sảnh khách sạn Marriott, tranh thủ gõ nốt bài luận khi chờ tài xế đến đón. Trước mặt là một tấm thảm sảnh lớn, trải dài tới tận quầy lễ tân—mềm, sạch, im lìm như thể đang giữ im lặng hộ những vị khách mệt mỏi sau chuyến bay dài. Tôi cũng mệt, nhưng thay vì ngủ, tôi chọn ngồi đây, vừa gõ vài dòng vừa ngẩng lên nhìn quanh cho thư giãn đầu óc.

Cách tôi một đoạn, phía bên kia tấm thảm, có một người đàn ông ngồi một mình. Áo sơ mi trắng, quần short sáng màu, dép da. Dáng ngồi thả lỏng nhưng không luộm thuộm. Không vội vàng, không tạo sự chú ý—nhưng lại đủ lặng để khiến người khác phải nhìn lại lần hai.

Anh không giống một khách du lịch, cũng không mang vẻ bận rộn của dân công tác. Mà thực ra, ở Ấn Độ, tôi cũng không chắc điều gì trông “giống” hay “không giống”. Ở một nơi mà những sự đối lập xuất hiện ngay trên cùng một đoạn đường, có khi chỉ cách nhau một tiếng còi xe, khái niệm “thuộc về” hay “lệch pha” đôi khi cũng trở nên mơ hồ.

Anh ngồi yên, kiên nhẫn, gần như không nhúc nhích. Không nhìn xung quanh, không có vẻ gì đang chờ ai. Chỉ đơn giản là ở đó, hiện diện, như một dấu chấm lặng giữa không gian xô bồ.

Tôi nhìn xuống màn hình laptop, nơi đang mở bài luận về “diversity and inclusion.” Một chủ đề mang tính mở rộng, nhưng khoảnh khắc này lại đặc biệt giới hạn. Không phải vì tôi không thể bắt chuyện, mà vì chẳng có gì để bắt đầu. Anh ở đó, trong thế giới của riêng anh. Tôi ở đây, với deadline và một câu chuyện không có cao trào.

Là tôi, là anh, là một khoảng cách nhỏ giữa hai ghế da, một tấm thảm khách sạn, một cái bàn xoắn gỗ và… một chiếc nhẫn trên tay trái anh.

Ừ thì… có lẽ anh đã thuộc về một thế giới khác. Nhưng cảm xúc thì đâu cần thuộc về ai. Đôi khi, chỉ là một cái nhìn. Một chút ngưỡng mộ không lời. Một nhân vật lạ trong câu chuyện lửng lơ buổi chiều.

Tôi biết, mình sẽ không viết gì thêm về anh sau đoạn này. Sẽ không cố tưởng tượng, không cần một kết thúc. Chỉ là một khoảnh khắc được giữ lại. Nhẹ tênh như một suy nghĩ chạm qua trán giữa lúc chờ xe.
Một người không để ý. Một người không nói ra.
Một chiều ở Mumbai.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *