Ngày… tháng… năm… Viết cho cái người hay bắt tôi gồng mà không nhận ra.
Quý ơi, tôi bảo này.
Cũng chẳng có gì to tát đâu. Chỉ là sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy mình cần ngồi xuống một chút, nói với bà vài điều… cho rõ lòng.
Gửi bà, cái đứa vẫn đang học cách lớn – dù thỉnh thoảng cứ giả vờ mình trưởng thành rồi.
Ê, tính giấu hoài hả? Cái sự vụ hôm qua ngồi đăm chiêu cả buổi chỉ vì một câu nói vu vơ á? Hay cái lúc đang đi làm ngon lành thì đột nhiên thấy muốn bỏ hết, đi về quê làm nông dân cho xong? Tưởng không ai biết chứ gì. Tôi biết hết.
Tôi biết bà hay nghiêm túc quá mức với chính mình. Chuyện gì cũng nghĩ kỹ, rồi lại nghĩ lại. Bà sợ mình làm sai. Sợ không đủ tử tế. Sợ người khác thất vọng về mình. Nhưng bà ơi, sống đâu phải để đi đúng đường suốt – có lúc mình phải đi lạc một đoạn, biết đâu lại tìm được đường tắt.
Tôi thấy bà cố gắng dữ lắm. Từng chút một, chầm chậm, có khi không ai thấy – nhưng tôi thấy.
Cái cách bà bắt tôi dậy sớm để tranh thủ tập luyện, dù có hôm biết trước sẽ làm mười mấy tiếng. Cái cách bà vẫn cười, vẫn cởi mở tiếp chuyện người khác dù năng lượng trong người lúc đó chắc âm mấy trăm điểm. Tôi thấy hết. Và tôi thương.
Có những lúc tức nghẹn muốn khóc, mà tôi biết. Biết rõ là chỉ cần để nước mắt rơi thì sẽ nhẹ đi rất nhiều.
Nhưng không, bà – cái người luôn mặc cái áo giáp “độc lập” ấy – lại bắt tôi phải nuốt ngược hết vào. Làm đôi lúc, tôi lầm tưởng mình là chị Dậu trong mối quan hệ này.
Tôi không giận, nhưng tôi ghim.
Vì tôi biết, có những cảm xúc mà mình phải để nó đi qua, chứ không phải giữ lại cho “tử tế”. Mà bà thì cứ cố. Cố vừa đủ để không ai thấy, nhưng đủ nhiều để tôi thấy thương bà.
Tôi không thích…
Tôi không thích cái cách bà dễ dãi với người khác mà lại quá nghiêm khắc với chính bà – cụ thể là có tôi trong đó.
Ai buồn thì bà dỗ. Ai sai thì bà thông cảm. Vậy mà tới phiên mình – chỉ cần mệt một chút, lười một chút, sai sót một chút thôi – là bà kéo tôi ra mổ xẻ tới từng milimet cảm xúc. Làm như tôi không mỏng manh vậy á.
Tôi biết bà muốn mình tốt lên. Nhưng Quý ơi, không phải lúc nào cũng cần phải gồng để trở thành phiên bản “chịu đựng giỏi” nhất. Có khi, buông ra một nhịp… mới thấy mình vẫn ổn, dù chẳng cố.
Nhưng mà…
Dù tôi có thương, có ghim, có không thích, thì rốt cuộc tôi vẫn ở đây.
Ngồi viết mấy dòng này – không phải để chỉnh sửa bà, mà để nói là tôi vẫn đang ở cạnh bà. Dù cho có ngày cả thế giới quay lưng, tôi thì không.
Quý ơi, mình còn đang lớn mà. Lớn từng ngày. Lớn qua từng lần tự tha thứ cho chính mình.
Và lớn bằng cách chấp nhận rằng: mình có thể chưa hoàn hảo, nhưng vẫn rất đáng để tin yêu.